Tác giả: Bạc Mộ Băng Luân
Biên tập: CYB
Thể loại: kinh dị, hồi hộp, cường cường, u ám, viễn tưởng, game
Độ dài : 3 quyển + 0 pn
Kết : HE
CẢNH BÁO: Truyện có tam quan vặn vẹo, không phù hợp với những ai có truyền thống đạo đức nghiêm túc!
Sau khi đọc review của bạn Tà Ngô, mình đã lần mò đọc thử và đúng là gục luôn. Truyện quá hay và rất tiếc vì đến tận bây giờ mình mới được biết !!!
Thái đản du hí gồm 3 quyển với nội dung về 3 đêm “kinh hoàng”, mở đầu bằng việc 13 người ngẫu nhiên có 13 quả trứng màu vô tình lạc vào 1 thế giới “Ảo” và phải chiến đấu để sinh tồn. Nếu như chết, nghĩa là bị lãng quên biến mất hoàn toàn.
Nhân vật chính của chúng ta : Lâm Giác, Tống Hàn Chương, Lục Nhận,… Kết thúc đêm đầu, họ vẫn phải tiếp tục đến với đêm thứ 2, đêm thứ 3 và vẫn sẽ chết đi như bao kẻ khác nếu như không cố gắng. Vì sao lại là họ? Vì sao họ phải chiến đấu để sinh tồn? Và người đứng sau thao túng mọi chuyện là ai?
Trước hết nhận xét về nội dung, Thái đản du hí có phong độ cực ổn và các plot twist rất tuyệt. Suốt 3 quyển tác giả đều viết khá đều tay và đặc sắc. Tiết tấu nhanh, gãy gọn, hợp lí. Đặc biệt nhất với mình là ở quyển 2 và phần đầu quyển 3. Đoạn chiến đấu với ong chúa và quái vật được miêu tả khá chi tiết, khơi gợi được gần như trọn vẹn cảm xúc hồi hộp lẫn mong chờ của mình.
Điều mình bị mâu thuẫn duy nhất là việc “kể” quá nhiều và chi tiết về quá khứ của người chơi, vốn là nguyên do dẫn đến tình cách của người đó ở hiện tại. Mình nửa đồng ý với cách làm của tác giả, nửa lại không muốn tác giả dẫn dắt ra “nhiều” như vậy.
Vì cách tạo tuyến nhân vật “kĩ”, tác giả cũng thành công khắc họa được tính cách của nhân vật và miêu tả nội tâm rất xuất sắc. Những chuyển biến về tâm thức và cách nhìn nhận đạo đức thay đổi là hợp lí và thuyết phục. Ngoại trừ phần đầu vừa bước vào trò chơi, Tống Hàn Chương lẫn Lâm Giác chấp nhận hiện thực có phần quá chóng vánh và lãnh tĩnh. Không hề có bất kì nghi ngờ gì và ra tay với người tấn công mình thì có hơi làm mình “bất ổn” ra thì về sau có rất ít lỗi logic.
Cách 2 người này đến với nhau cũng cực kì hợp lí và làm mình thỏa mãn. Họ phải tìm hiểu nhau, học cách tin tưởng nhau, chấp nhận hi sinh vì nhau để đổi lại những phút giây ở cạnh nhau thật sự. Không bị chia rẽ, không bị lời dối trá làm lung lay, không có kết cục nuối tiếc như những cặp đôi khác.
Thái đản du hí làm mình liên tưởng đến Đấu trường sinh tử, vốn cũng là bắt họ thực hiện 1 trò chơi đào thải, và chỉ có kẻ thắng cuộc mới có quyền sống sót. Từ đó, những người này không còn bị ràng buộc bởi thứ gọi là “văn minh”, họ thoát ly khỏi xã hội và sống thật với con người mình. Những kẻ yếu đuối hèn nhát sẽ chết. Những kẻ bội phản sẽ ngũ mã phanh thây. Những người sống vì mình và dám chiến đấu cho mình sẽ tìm được đường sống.
Những quả trứng màu, biểu tượng cho sự mừng vui Chúa phục sinh liệu rằng có phải sẽ giúp họ “tái sinh” thực sự hay chỉ là chìa khóa dẫn họ đến “cái chết”?
Rất tàn nhẫn. Rất hiện thực.
Thái đản du hí lẽ ra đã là 1 tác phẩm thuần màu sắc giải trí nếu như không có 1 tình tiết “cứu” lại tính nhân văn của tác phẩm. Đó là Thân Đồ Hồng, người chơi vòng 2 đã chết chỉ vì sống như “1 con người của xã hội”. Nhưng Lâm Giác, cậu vẫn công nhận Thân Đồ Hồng không làm sai. Chỉ là, làm không đúng thời điểm…
Plot twist của Thái đản du hí khá hack não, đến khoảng gần cuối mới có thể đoán được nhưng cũng khó để đoán chính xác cách thực hiện như thế nào. Nhưng với nhân vật chính, và với ngòi bút lí tính khoa học của tác giả, bất hợp lí lại trở thành khá hợp lí.
Có khá nhiều nhân vật làm mình ấn tượng, trong đó có Cố Phong Nghi – 1 nữ cường nhân thực sự. Mình không quá thích việc các tác giả thường ghép nhân vật nữ ở phía yếu và là kẻ phá hoại/phản diện trong hầu hết các tác phẩm. Việc xây dựng nhân vật nữ trong Thái đản du hí khiến mình rất thích, cảm giác được cái nhìn tôn trọng nữ quyền ở trong này. Nếu như cố gắng và tự cường, phái nữ sẽ không cần phải dựa dẫm vào ai cả. Cố Phong Nghi được xem như “ngang hàng”, và là 1 đồng đội đáng để dựa vào chứ không phải chỉ là người đứng sau chờ được bảo vệ.
1 nhân vật khác mình muốn nhắc đến là Tả Lâm Uyên, 1 cái kết buồn cho 1 người tốt. Từ khi xuất hiện đến khi “hết vai”, Lâm Uyên đã luôn làm tốt vai trò là 1 người thủ hộ, đi bên cạnh và bảo vệ người anh yêu. Dù rằng khi anh sắp chết, anh vẫn muốn giữ lại tôn nghiêm cho người nọ, vẫn không hề hối hận vì đã yêu người này. Đọc đến đây, “người giết Lâm Uyên” cũng bị mất đi người yêu dấu, cũng phải chết để “đền tội phá hoại uyên ương” làm cảm giác có chút tiếc nuối dành cho Lâm Uyên của mình cũng không biết phải làm sao. . Với mình đây là cách làm khá hay của tác giả, khiến mình không thể trách “người giết Lâm Uyên” được.
Với Lục Nhận, tác giả xây dựng một hình tượng trung tính khiến mình cũng có cái nhìn “trung tính” về người này. Nghĩa là không thích, không ghét, phần nhiều là phải phỏng đoán và tò mò hành động tiếp theo của y. Lục Nhận không theo đoàn đội, không theo logic, không theo bất kì quy tắc nào. Người như Lục Nhận sống tự do tự tại, liều lĩnh, kiêu hùng. Người này, khi có thể đưa lưng mình cho đối phương, khi không nên đứng cùng một chỗ. Đây là nhân vật “mở”, có khả năng được khai thác 1 câu chuyện riêng sau khi kết thúc Thái đản du hí, là màu sắc khá thú vị và kịch tính cho truyện.
Thái đản du hí bộc lộ những góc khuất u ám trong nội tâm mỗi người và đem nó vạch trần ra ngoài quá sức thuyết phục. Trần trụi, không che dấu, không hề bất hợp lí. Ngoài những cuộc truy đuổi với bọn “quái vật” nghẹt thở, họ còn phải đối diện với “quái vật” loài người, với nghi kị, ngờ vực, toan tính.
Về cặp nhân vật chính, chỉ 2 từ thôi: Xuất sắc!
Cách tác giả khai thác nguyên nhân hình thành tính cách khiến mình bị thuyết phục hoàn toàn. Và vì như thế, hai người mới có tính cách như thế. Tống Hàn Chương lí tính, nắm quyền kiểm soát đến mức mém nữa mình tưởng đây mới là nhân vật phản diện sau màn. Người như Hàn Chương, chỉ nên “cúng bái”, không nên yêu.
Chỉ có mỗi Lâm Giác, cũng có mỗi người này mới đủ can đảm ( có lẽ ban đầu là bốc đồng), đem tình cảm của mình đặt vào tay Tống Hàn Chương. Cách cậu “giành giật” lấy tình yêu khiến mình bị ấn tượng.
Tác giả đã cho mình thấy trong thế giới của Thái đản du hí, “Tận cùng của ái dục” là điên cuồng, là tham lam, là khao khát chiếm hữu, là toan tính, là khóc, là cười, là “vụn vỡ”.
Gom góp lại tình yêu trong Thái đản du hí, dường như đã gom gần đủ những sắc màu. Có yêu hận, có căm ghét, có hạnh phúc, có đau thương. Không phải nhân sinh ai cũng như ý muốn. Không phải tình yêu nào cũng được bảo chứng sẽ đi được đến điểm dừng cuối.
Khép lại 3 quyển Thái đản du hí, mình vẫn bị xúc động bởi những cám cảnh trong tâm lí nhân vật mà tác giả đã đem lại. Họ mâu thuẫn, họ đau đớn, rồi chết lặng và chấp nhận. Họ hi sinh, họ đấu tranh, và chết đi trong quên lãng.
Điểm cộng siêu nhiều cho bạn biên tập với giọng văn mượt, dễ hiểu, rất Việt, không sai chính tả và chú thích có tâm.
Mình cực kì hi vọng sẽ được cầm quyển Thái đản du hí trong tay nếu như có cơ hội. Cảm giác khi đọc xong, mình gần như không “bắt được lỗi” và thỏa mãn với cái kết này.
Dù rằng câu hỏi sau cùng đọng lại là: Liệu rằng “họ” còn có thể sống “văn minh” hay không?